Hồ Chí Minh và Tôn Đức
Thắng – hai Bác như hai người tri kỷ. Hồ Chí Minh rất tin tưởng Tôn Đức Thắng.
Tôn Đức Thắng rất tin tưởng và kính trọng Hồ Chí Minh. Tôn Đức Thắng luôn tâm
niệm và thực hiện những lời dạy của Hồ Chí Minh về người cán bộ cách mạng,
trong đó trước hết là lời dạy “Cán bộ và đời sống mới”: “Cán bộ muốn xứng đáng,
phải làm được việc. Muốn làm được việc thì phải được dân tin, dân phục, dân
yêu. Muốn được dân tin, dân phục, dân yêu, cán bộ phải tự mình làm đúng đời sống
mới. Nghĩa là phải siêng năng, tiết kiệm, trong sạch, chính đáng”[1]. Là người gánh vác nhiều
trọng trách trong Đảng, Nhà nước và Mặt trận…, Bác Tôn Đức Thắng chẳng những đã
làm tròn trách nhiệm của người cán bộ cách mạng mà còn nêu tấm gương mẫu mực về
thực hành Đời sống mới với nội dung chính là cần, kiệm, liêm, chính, chí công
vô tư. Với tấm gương ấy, ở Tôn Đức Thắng đã toả sáng một đạo đức mới, một niềm
tin cách mạng, có sức cảm hoá sâu sắc, có sức thu hút, tập hợp lực lượng to lớn
cho thành công của công cuộc Đời sống mới. Đó cũng chính là đóng góp lớn nhất của
Bác cho cách mạng nước ta:
Bác Tôn Đức Thắng trước
hết là một tấm gương mẫu mực về cần cù – siêng năng trong công tác cách mạng
cũng như trong đời thường: Được rèn luyện từ thủa nhỏ, đức tính cần cù – siêng
năng đã trở thành lẽ sống, niềm hạnh phúc của Bác Tôn. Càng ở cương vị cao, niềm
hạnh phúc được làm nhiều việc cho cách mạng ở Bác Tôn càng lớn. Bác Tôn không
muốn nhờ cậy vào người khác, khi mà công việc ấy tự mình có thể làm được, ngay
cả khi ở cương vịcao nhất của Mặt trận dân tộc thống nhất. Trong kháng chiến, ở
nhà đồng bào, hàng ngày, dù tuổi đã cao, Bác Tôn cũng gánh củi, xách nước, cuốc
đất trồng rau… như những đồng chí phục vụ… Sau này ở cương vị có quyền lực nhà
nước cao nhất cũng vậy… Trong lãnh đạo, Bác Tôn tổ chức, sắp xếp công việc có kế
hoạch, chặt chẽ, hợp lý. Bác Tôn luôn là người mẫu mực trong chấp hành kỷ luật
lao động và cũng rất nghiêm khắc với những người thiếu ý thức kỷ luật và tắc
trách trong công tác.
Bác Tôn còn nêu các tấm
gương mẫu mực của người cán bộ cách mạng hết sức tiết kiệm tiền của, sức lực và
thời gian cả trong đời thường cũng như trong công tác. Bác hạn chế đến mức thấp
nhất việc chi dùng cho bản thân, cho gia đình và cho cơ quan. Bác không bao giờ
lãng phí của công và của riêng dù chỉ một chút ít. Bác thường tự sửa chữa các đồ
dùng trong nhà và của cơ quan bằng bộ đồ nghề của một người công nhân sửa chữa
máy để khỏi tốn tiền của, thời gian. Những năm kháng chiến, dù tuổi đã cao, Bác
Tôn rất ít khi sử dụng võng hoặc ngựa… Thường chỉ với chiếc xe đạp, Bác Tôn vẫn
đạp băng băng trên đường núi, khe cạn, nay xuống sông Cầu, mai lên sông Thao, lặn
lội tới các bản làng, đơn vị, các công xưởng, các cơ quan về với nhân dân…
Bác Tôn cũng là tấm
gương mẫu mực về đức tính liêm khiết, trong sạch, không tham lam tiền tài giàu
sang phú quý, không tham danh vọng chức tước, không thích nghe người khác ca ngợi,
tâng bốc, xu nịnh mình và người khác. Bác Tôn chỉ suốt đời tận tuỵ phục vụ cho
Đảng, cho cách mạng, cho nhân dân. Để làm được điều đó, Bác chỉ biết ham học hỏi,
ham làm việc, ham cầu tiến bộ, cả trong những lúc khó khăn, vất vả nhất. Càng
khó khăn bao nhiêu, Bác Tôn càng ham tìm tòi, học hỏi bấy nhiêu. Đây là cái chất
quý nhất của một chiến sĩ cách mạng chân chính mà nghèo khó không thể chuyển
lay, giầu sang không thể quyến rũ và uy vũ không thể khuất phục, biết lo trước
mọi người và hưởng sau mọi người…
Tấm gương chính
nghĩa, chí công vô tư của Bác Tôn cũng nổi bật, toả ánh sáng rực rỡ, xua đi những
bóng đen gian tà, độc ác, lợi dụng quyền lực để mưu cầu lợi ích cá nhân. Bác
Tôn rất căm ghét thói đặc quyền đặc lợi, không mảy may lợi dụng chức vụ và quyền
lực mà nhân dân giao cho để mưu cầu lợi ích cho mình và cho gia đình mình… Nói
về Bác Tôn, Hồ Chí Minh đã kết luận: Đồng chí Tôn Đức Thắng là một gương mẫu mực
về đạo đức cách mạng: suốt đời cần, kiệm, liêm, chính; suốt đời hết lòng hết sức
phục vụ cách mạng, phục vụ nhân dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét