Năm 1930, đồng chí Hoàng Quốc Việt là
một thanh niên công nhân có học, tràn đầy lòng yêu nước, nhưng còn đang phân
vân, chưa biết nên theo Việt Nam quốc dân Đảng hay theo Đảng Tân Việt! Trong
lúc đó đồng chí Hoàng Quốc Việt được đồng chí Nguyễn Đức Cảnh giác ngộ và kết nạp
vào Đảng Thanh Niên (tức Việt Nam thanh niên cách mạng đồng chí hội - Hội Việt
Nam thanh niên cách mạng). Được sự dìu dắt của Nguyễn Đức Cảnh và say sưa
nghiên cứu các sách báo cách mạng, nhất là các bài viết của lãnh tụ Nguyễn Ái
Quốc (Hồ Chí Minh) đồng chí Hoàng Quốc Việt đã hiểu sâu sắc những nguyên lý
cách mạng của Chủ nghĩa Mác - Lênin, theo đồng chí Nguyễn Đức Cảnh, được lãnh tụ
Nguyễn Ái Quốc đúc kết: "Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng. Công nông
là gốc cách mạng. Cách mạng muốn thắng lợi triệt để phải do giai cấp công nhân
và đội tiền phong của nó thấm nhuần chủ nghĩa Mác - Lênin lãnh đạo. Cách mạng
Việt Nam phải có mối liên hệ với cách mạng thế giới"[1]...
Ngay khí đó đồng chí Hoàng Quốc Việt đã trở thành học trò của lãnh tụ Nguyễn Ái
Quốc với luận điểm: "Bác là lá cờ đại nghĩa về đoàn kết"[2],
mặc dù khi đó Hoàng Quốc Việt chưa được gặp Nguyễn Ái Quốc. Từ đó, cả cuộc đời
cách mạng của Hoàng Quốc Việt luôn luôn tiến bước theo lá cờ đại nghĩa đó. Cắm
lá cờ đại nghĩa đó lên đỉnh vinh quang của cách mạng nước nhà. Đồng chí Hoàng
Quốc Việt đã trở thành người học trò xuất sắc nhất của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc
trong quá trình hiện thực hoá tư tưởng đại đoàn kết của Người, đảm bảo vững chắc
sự thắng lợi ngày càng rực rỡ của cách mạng Việt Nam.
Mùa
hè năm 1930, đồng chí Hoàng Quốc Việt bị địch bắt. Chúng tra tấn anh rất dã
man. Chân anh đã bị đánh què, sau thành tật đi "tập tễnh". Hè năm
1931, Hoàng Quốc Việt cùng nhiều chiến sĩ cách mạng bị đày ra Côn Đảo. Cuối năm
1936, đồng chí mới được trả tự do, trở về đất liền tiếp tục sự nghiệp xây dựng
khối đại đoàn kết toàn dân. Hoàng Quốc Việt hoạt động trong Mặt trận Dân chủ,
thuộc nhóm nửa công khai cùng với Trường Chinh và một số đồng chí khác rồi tham
gia vào Xứ uỷ Bắc kỳ. Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ 7 (11-1940) tại Đình Bảng,
Hoàng Quốc Việt được bầu vào Thường vụ Trung ương Đảng, đảm nhận công tác Mặt
trận và phong trào công nhân của Đảng. Tại Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ Tám
(5-1941), đồng chí Hoàng Quốc Việt được bầu vào Thường vụ Trung ương. Đồng chí
tiếp tục được phân công lãnh đạo xây dựng và phát triển Mặt trận dân tộc thống
nhất lấy tên là Mặt trận Việt nam độc lập đồng minh (gọi tắt là Mặt trận Việt
Minh) do Hồ Chí Minh đề xuất. Được sự hướng dẫn cụ thể của Hồ Chí Minh, Hoàng
Quốc Việt cùng với ban chấp hành Trung ước, tập trung sức xây dựng cơ quan Tổng
bộ của Mặt trận và các Hội quần chúng là thành viên của Mặt trận lúc này đều có
tên là Hội cứu quốc: Nông dân cứu quốc, Công nhân cứu quốc, Phụ nữ cứu quốc,
Thanh niên cứu quốc, Trí thức cứu quốc, Phụ lão cứu quốc, Nhi đồng cứu quốc...
Mặt trận Việt Minh được xây dựng và mở rộng trên toàn quốc. Khối đại đoàn kết
toàn dân ngày càng lớn mạnh.
Cuối
năm 1944, Hoàng Quốc Việt được cử làm trưởng đoàn đại diện cho Mặt trận Việt
Minh sang Trung Quốc hội đàm với Việt Nam cách mạng đồng minh hội. Trong các cuộc
thảo luận, Hoàng Quốc Việt đã phân tích cặn kẽ cho họ thấy tình hình trong và
ngoài nước, phương hướng của cách mạng Việt Nam, tôn chỉ, mục đích của Mặt trận
Việt Minh. Trên cơ sở đó, Hoàng Quốc Việt kêu gọi họ hãy hướng về đất nước cùng
đồng bào nếm mật, nằm gai, chia sẻ cơm áo, đấu tranh giành độc lập, tự do cho tổ
quốc. Một hôm vào tháng 1 năm 1945, Hoàng Quốc Việt bất ngờ được gặp Hồ Chí
Minh tại Bách Sắc. Đồng chí đã hỏi Người về đối sách với bọn Tưởng, Trương và
Việt Cách như thế nào. Người chỉ rõ: Tưởng, Trương, sớm muộn cũng đem quân xâm
lược nước ta, nhưng trước mắt cần tranh thủ họ những cái gì có thể cho tới khi
không thể tranh thủ được. Đối với bà con ta trong tổ chức Việt Cách cần tích cực
giải thích, tuyên truyền họ, cảnh giác họ về âm mưu của Tưởng, Trương; đoàn kết
với những ai yêu nước để lựa chọn kết nạp họ vào Việt Minh và tạo điều kiện cho
họ về nước. Hoàng Quốc Việt đã bộc bạch: "Nghe mấy lời dặn dò của Bác sao
mà thấm thía vậy. Thực chất đó là những ý kiến chỉ đạo hết sức quý báu đối với
chúng tôi..."[3]
Sau
Đại hội quốc dân, họp ở Tân Trào, kết thúc thắng lợi, Bác nêu ý kiến chỉ đạo là
cần cử ngay vài đồng chí thay mặt Trung ương và Tổng bộ Việt Minh vào Nam Bộ gấp
để chỉ đạo và kiểm tra việc khởi nghĩa giành chính quyền. Hoàng Quốc Việt được
cử làm Trưởng đoàn. Bác rất mừng nói:
"Chú Việt đi nhé" và căn dặn: "Chú có thể chọn thêm vài người
cùng đi. Cố gắng có mặt ở Nam Bộ sớm ngày nào hay ngày ấy. Nhớ cần thực hiện
chính sách đoàn kết của Mặt trận Việt Minh cho tốt. Cần tranh thủ tuyên truyền
chính sách của Mặt trận để đồng bào Nam Bộ rõ..."[4]
Rời
Hà Nội vào ngày 28-9-1945 và cùng đoàn chứng kiến không khí khởi nghĩa thắng lợi
trên đường vào Sài Gòn. Vừa tới Sài Gòn, Hoàng Quốc Việt cùng Cao Hồng Lĩnh
(thành viên trong đoàn) đã gặp gỡ ngay đại biểu của các giới, các ngành đang chờ
đón đoàn vào. Hoàng Quốc Việt đã phân tích rõ đường lối cơ bản của Bác và Trung
ương lúc này là: thực hiện đại đoàn kết toàn dân, thêm bạn bớt thù; tập trung
tinh lực vào việc giành chính quyền từ tay Nhật và chuẩn bị ứng phó với quân
Anh; tuyên truyền 10 chính sách lơn của Việt Minh; vấn đề then chốt trong lúc
này ở Nam Bộ là chuẩn bị đối phó với quân Pháp trở lại sau khi quân Nhật đầu
hàng...
Sáng
ngày 23-9-1945, đoàn làm việc với xứ uỷ và uỷ ban kháng chiến Nam bộ để phân
tích tình hình và tìm biện pháp thực hiện nhằm củng cố chính quyền, chống Pháp
và mở rộng khối đoàn kết toàn dân... Lúc này có 2 ý kiến: 1 là ý kiến cho rằng
chưa nên đánh ngay. 2 là ý kiến kiên quyết đánh. Hoàng Quốc Việt và Cao Hồng
Lĩnh phân tích ngả theo ý kiến thứ hai - kiên quyết đánh quân xâm lược Pháp. Hội
nghị đã quyết định phương án này và ra Nghị quyết: Lập uỷ ban kháng chiến lo việc
quân sự; ra lệnh tổng bãi công trong công nhân; thực hiện kế hoạch phá hoại đường
giao thông; thực hiện kế hoạch bao vây, chia cắt quân định và kêu gọi toàn dân
kháng chiến... Tình hình và công việc đều được Hoàng Quốc Việt báo cáo với
Trung ương và Bác, được bác và Trung ương đồng ý. Ngày 23-9-1945, Nam Bộ, một lần
nữa, lại đi đầu trong cuộc chiến đấu một mất, một còn với quân đội thực dân
Pháp xâm lược.
Tình
hình Nam Bộ lúc này còn nhiều vấn đề phức tạp cần phải giải quyết, cần những bộ
óc thông minh và quyết đoán, trong đó có tài trí của Hoàng Quốc Việt: Nam Bộ có
nhiều đảng phái, đoàn thể, nhiều dân tộc, tôn giáo (Thiên chúa giáo, Phật giáo,
Tin Lành, Cao Đài, Hoà Hảo, Tịnh Độ Cư Sĩ, Hiếu Nghĩa, Tư Ân), tầng lớp, giai cấp,
lực lượng chính trị, quân sự... Đa số các tôn giáo này đều có những thuyết phép
làm mê hoặc lòng người và ít nhiều ngăn trở bước tiến của cuộc kháng chiến.
Giai cấp tư sản và địa chủ ôm chân đế quốc đều tìm mọi cách khống chế thành thị
và nông thôn, chống lại các chương trình, chính sách của Việt Minh. Bọn Việt
gian, phản động luôn rình rập, ẩn lén bắn tỉa cán bộ, khống chế nhân dân, phá
hoại kháng chiến... "Điều đáng phải suy nghĩ là đội tiền phong Nam Bộ, những
người cộng sản chưa thật cố kết cùng nhau, làm giảm sút sức chiến đấu của Đảng"[5].
Nhìn chung theo Hoàng Quốc Việt đánh giá: "Tất cả đều phải củng cố"[6]
mới có thể đáp ứng được yêu cầu mới của cuộc kháng chiến và Đồng chí đã báo cáo
với Bác và Trung ương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét